第十三章 (1) | chương 13-1 |
餘聽母言,淚如瀑瀉,中心自咎,誠不應逆堂上之命,致老母出此傷心之言 ,此景奚堪?餘皇然少間,遽跪餘母膝前,婉慰餘母曰:「阿娘恕兒。兒誠不孝 ,兒罪重矣!後此惟有謹遵慈命。兒固不經事者,但望阿娘見恕耳。」餘母徐徐 收淚,漫聲應曰:「孺子當聽吾言為是。古云:『不信老人言,後悔將何及。』 矧吾兒終身大事,老母安得不深思詳察耶?當知娘心無一刻不為兒計也。即爾姊 在家時,苟不從吾言,吾亦面加叱責而不姑息。今既歸人,萬事吾可不必過問。 須知女心固外向,吾又何言?若靜子則不然。彼姝性情嫻穆,且有夙慧,最稱吾 懷,爾切勿以傅粉涂脂之流目之可耳。」 餘母尚欲有言,適侍女跪白餘母曰:「浴室諸事已備,此時剛十句鍾也。」 言畢,即去。 餘母顏色開霽,撫餘肩曰:「三郎,娘今當下樓檢點冬衣,十一時方暇。爾 去就浴。」 | Nghe mẹ tôi nói thế, tôi không cầm nước mắt được nữa, liền khóc một trận như mưa. Trong lòng tôi thật thấy mình có tội lỗi. Sao lại chẳng nghe lời. Chống lại ý nguyện huyên đường như thế để cho mẹ phải thốt lời thương tâm ấy ra, tình cảnh như thế chịu đựng sao được. Tôi bàng hoàng một chặp, rồi quỳ xuống gục đầu vào gối mẹ tôi kiếm lời an ủi mà rằng:
— Mẹ tha thứ cho con. Con thực là thằng bất hiếu, tội con nặng nề lắm. Từ đây về sau con tuân lời mẹ vậy. Con còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chi nhiều, mẹ hãy tha thứ cho con. — Ừ! Con nghe theo lời mẹ mới là phải lẽ. Người đời xưa bảo rằng: “bất tín lão nhân ngôn, hậu hối tương hà cập” (không tin lời người già, sau hối hận sao còn kịp nữa). Huống chi đây là việc lớn suốt đời của con, mẹ già há đâu chẳng suy nghĩ kỹ càng? Con phải biết rằng không một phút nào mẹ chẳng vì con mà lo liệu. Như con chị của con, thuở nó còn ở nhà, mỗi phen nó không nghe lời mẹ, thì mẹ liền nạt cho nó một trận tơi bời. Nay nó đã về nhà chồng mọi sự mẹ chẳng hỏi han chi tới nữa. Nên biết rằng lòng đứa con gái nó hướng về bên chồng, thì cứ để yên cho nó hướng, mẹ há đâu cản trở chất vấn cái gì. Còn nói về chuyện Tĩnh Tử, thì lại không như thế. Đứa bé này tính tình trang trọng, nhàn mục hiền hòa lại thông minh đáo để, hết sức hợp ý mẹ. Con chớ xem thường nó. Nó không phải như những hạng gái lôi thôi phó phấn đồ chi, nhâm nhi lý nhí đâu. Mẹ tôi còn muốn nói nữa, thì người vú bước vào thưa: — Thưa bà, phòng tắm đã sẵn sàng mọi sự. Nói xong, lui ra. Lúc bấy giờ khoảng mười giờ. Vẻ mặt mẹ tôi không còn ảm đạm nữa. Bà vỗ vai tôi bảo: — Tam Lang, bữa nay mẹ phải xuống gác kiểm điểm áo quần mùa đông, mà mười một giờ mới xong xuôi công việc. Con hãy đi tắm một trận. |
第十三章 (2) | chương 13-2 |
餘此時知已寬慈母之憂,不禁怡然自得。仰視天際游絲,緩緩移去,雨亦遽
止,餘起易衣下樓就浴。 餘浴畢,登樓面海,兀坐久之,則又云愁海思,襲餘而來。 當餘今日,慨然許彼姝於吾母之時,明知此言一發,後此有無窮憂患,正如 此海潮之聲,續續而至,無有盡時。然思若不爾者,又將何以慰吾老母?事至於 此,今但焉置吾身? 只好權順老母之意,容日婉言勸慰餘母,或可收回成命。 如老母堅不見許,則歷舉隱衷,或卒能諒餘為空門中人,未應蓄內。餘撫心 自問,固非忍人忘彼姝也。繼餘又思:日俗真宗,固許帶妻,且於剎中行結婚禮 式,一效景教然者。若吾母以此為言,吾又將何言說答餘慈母耶?餘反覆思維, 不可自聊,又聞山後淒風號林,餘不覺惴惴其栗。因念佛言:「身中四大,各自 有名,都無我者。」嗟乎!望吾慈母,切勿驅兒作啞羊可耳! |
Lúc bấy giờ tôi biết mẹ đã hết buồn, thì lòng tôi hẳn nhiên hân hoan vậy. Ngẩng đầu nhìn khoảng không mây mỏng phiêu du, thong dong ruổi ruổi. Tôi khoan khoái một cơn, máu me xương xẩu phiêu phiêu động mình. Vâng, mọi sự vẫn thơ ngây? Nhịp đời đi chậm rãi? Niềm vui vẫn ở lại? Hạnh phúc đơn sơ biết bao? Đồng thời tôi cảm thấy như dường không khí xuân xanh đang rẽ chia ra hai phía, nhường lối cho tôi bước, và khi tôi bước qua rồi, thì nó khép lại ở sau lưng tôi, như nước trùng dương khép lại sau khi con tàu rạch sóng băng qua. Thế thì có chi mô đâu là trở ngại? Có ai xô tôi vào cõi hỗn độn u ám tranh chấp gì đâu? Tình và nghĩa? Nợ và duyên? Bâng khuâng nghĩa mới? Ngậm ngùi tình xưa…? Không. Không có chi gay cấn phũ phàng cả.
Tôi đi thay quần áo và vào phòng tắm. Tắm xong một trận, tôi bước mình lên lầu gác, nhìn ra biển khơi, ngồi nhìn lâu lắm. Thì bỗng dưng cảm thấy buồn sầu ở đâu xô tới như mây, tư lự ngậm ngùi ùn ùn đến như triều sóng biển, cùng chen lấn nhau tập kích tôi bốn mặt ba phương. Sầu hận cũ bỗng dưng về trở lại Thêu đời hồng anh rụi cả máu me Một khoảnh khoắc khôn hàn cơn kinh hãi Ngập trường phong theo thể độ triều dài Lời yếu đuối ôi lời thơ tàn tức Lời nhỏ to từng đã phỉnh tôi nhiều Tôi không biết tôi không còn biết được Một tình yêu người xây đắp thế nào Cũng đôi lúc tôi tìm ra tiết điệu Dặt dìu buông ẻo lả giấc mơ mòng Tình chấn động suốt vùng cây suối liễu Mà bỗng dưng nay chẳng kiếm ra dòng Lời lẩn thẩn theo vần lôi thôi nhuộm Mẹ và em sao chẳng hiểu nỗi lòng Tình chấn động nhà ma le lói nhuốm Màu gẫm suy cái chết của thân mình Đành thế vậy mẹ và em nếu muốn Con rời bờ lìa cõi thế điêu linh Vâng, bây giờ tôi hiểu. Lúc tôi quyết định cưới Tĩnh Tử, thì đó chẳng qua chỉ là lời choáng váng thốt ra, trong một phút lê mê bàng hoàng tình phi đắc dĩ đấy mà thôi. Và từ đó về sau bao nhiêu ưu hoạn sẽ nối đuôi nhau bay về khắp địa lục máu me như chuồn chuồn bay liên miên khắp mặt chiều hôm sa mù vang bóng vậy. Và cũng như âm thanh hải triều triền miên ai oán than van, không bao giờ dứt mối tiền ai oán than van, không bao giờ dứt mối tiền oan túc chướng một bận đã phôi thai. Nhưng làm sao! Biết làm sao! Lúc thốt cái lời ấy! Nếu lời ấy không thốt ra lúc bấy giờ, thì còn lời gì để thốt ra khả dĩ yên ủy được mẹ tôi đang choáng váng? Sự việc đã ra nông nỗi ấy, còn biết liệu xử ra sao? Chỉ còn có cách tạm thời thuận theo ý mẹ già một trận, chờ cơ hội chầy chầy khác, sẽ lựa lời dần khuyên giải, thong dong gỡ dần… Nhưng gỡ dần như thế nào? Mẹ có thể nghe ra, nhưng còn Tĩnh Tử? Và nguy hại thay! Còn cả mối tình âm u âm ỷ của chính máu me tôi đối với nàng! Còn Tuyết Mai? Tôi sẽ bước cái lối nào để đừng giày xéo một trong hai? Giã từ cả đôi? Cả Tuyết Mai cả Tĩnh Tử? Nghĩa là cả tình mộng và nợ và duyên và lụy và…và? Chẳng lẽ lang thang mơ hồ đi như con ma lạc gió? Ngồi lại ở bên đèo, trên là đường truông, dưới là vực thẳm? Bẻ một ngành thạch thảo mà gửi về một nửa tiếng thơ? Anh đã hái ngành lá cây thạch thảo Em nhớ cho! (2) Mùa thu đã chết rồi Hỡi ôi! Mùa thu đã chết rồi? Rồi đến mùa đông cũng chết? Riêng mùa xuân mùa hạ song trùng chết từ ban sơ, há chưa đủ hay sao? Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi Chúng ta sẽ không tương phùng được nữa Mộng trùng lai không có được trên đời Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi Và nhớ nhé, ta đợi chờ em đó… Đợi chờ ở đâu mà bảo em nhớ nhé. Hỡi ôi! Suối vàng là cái chi như thế? Chẳng lẽ thảy thảy mọi người cùng phải xuống hết dưới đó để đợi chờ nhau chăng? Nếu thấy như thế là quá phiêu diểu diêu mang, thì đợi chờ nhau trên mảnh đất đai dương trần này phải ăn làm sao với mẹ, nói làm sao với em? Lựa lời khuyên giải như thế nào mẹ già mới có thể thu hồi cái mệnh lệnh. Nếu mẹ già kiên quyết không chịu, ắt con phải đành đem chuyện đời con ra nói hết? Hoặc giả cuối cùng mẹ sẽ chấp thuận cho con trở về cửa Phật Đại Từ Bi? Về với Như lai, tất nhiên không thể lẽo đẽo đèo bòng dắt theo người phụ nữ dù là người phụ nữ rất mực đoan trang. Tôi đặt bàn tay lên ngực sờ vào trái tim tự vấn, quả thật tôi không phải đứa vong tình bạc nghĩa tàn nhẫn bỏ rớt rụng Tĩnh Tử sư muội nhị cô nương… Kế đó, tôi chợt gẫm ra rằng theo phong tục Nhật Bản Chân Tông, thì dù có đi tu cũng cứ lấy vợ được như thường. Một mặt tu niệm tụng kinh, một mặt ngủ chung với gái, hai sự kiện kia không có mâu thuẫn nhau trong Nhật tục Chân Tông. Nếu từ đó, mẹ tôi viện lẽ ra mà bác bỏ ý kiến tâm nguyện của tôi, thì tôi ắt sẽ cứng họng, còn tìm đâu ra lời lẽ để ăn nói tiếp tục nữa? — If my mother were to use this as an argument, what could I say in answer to the her questioning? (GKL page 70) (1) (Nhược ngô mẫu dĩ thử vi ngôn, ngô hựu tương hà ngôn thuyết đáp dư từ mẫu da?) Tôi quanh quẩn mãi với những ý nghĩ đó không sao yên lòng được. Lại nghe phía sau gió sầu thổi heo hút vào rừng, tôi bỗng cảm thấy kinh hoàng như cầy sấy chạm phải giẻ giun. Ấy bởi hoài niệm lời Phật dạy: “Thân trung tứ đại, các tự hữu danh, đô vô ngã giả!" Ta hồ! Vọng ngô từ mẫu thiết vật khu nhi tác á dương khả nhĩ! Than ôi! Dám mong rằng mẹ già đừng buộc con phải làm một con dê câm há dễ! Sầu khổ ôi nhà ngươi là cái chi như thế? Tại sao ngươi cứ lần mò về gây náo động mãi thân ta? Hãy ngoan đi Sầu Khổ ạ Hãy nằm im đừng náo động chi nhiều (….) Sầu Khổ ạ, lại gần đây đối mặt Trao bàn tay cho ta nắm bên miền Năm tháng cũ mơ màng sực tỉnh Bên trời xanh vận y phục cũ càng Niềm Luyến Tiếc mở hai môi cười mỉm Từ đáy sâu thăm thẳm vụt lên đàng Vầng nhật ẩn dưới nhịp cầu ngủ lịm Khói sương mù bàng bạc bốn chân mây Trời ngất lạnh trên dặm khuya chuyển nhịp Sầu Khổ ôi! Hãy lắng bước đêm dài… |
No comments:
Post a Comment