第十六章 | chương 16 |
餘胸震震然,知彼美言中之骨也。餘正怔忡間,轉身稍離靜子所立處,故作 漫聲指海面而言曰:「吾姊試諦望海心黑影,似是魚舸經此,然耶?否耶?」
靜子垂頭弗餘答。少選,復步近餘胸前,雙波略注餘面。 餘在月色溟濛之下,凝神靜觀其臉,橫雲斜月,殊勝端麗。 此際萬籟都寂,餘心不自鎮;既而昂首矚天,則又烏雲彌布,只餘殘星數點 ,空搖明滅。餘不覺自語曰:「吁!此非人間世耶?今夕吾何為置身如是景域中 也?」 餘言甫竟,似有一縷吳綿,輕溫而貼餘掌。視之,則靜子一手牽餘,一手扶 彼枯石而坐。餘即立其膝畔,而不可自脫也。 久之,靜子發清響之音,如怨如訴曰:「我且問三郎,先是姨母,曾否有言 關白三郎乎?」 餘此際神經已無所主,幾於膝搖而牙齒相擊,垂頭不敢睇視,心中默念,情 網已張,插翼難飛,此其時矣。 但聞靜子連復同曰:「三郎乎,果阿姨作何語?三郎寧勿審於世情者,抑三 郎心知之,故弗背言?何見棄之深耶?餘日來見三郎愀然不歡,因亦不能無瀆問 耳。」餘乃力制驚悸之狀,囁嚅言曰:「阿娘向無言說,雖有,亦已依稀不可省 記。」 餘言甫發,忽覺靜子筋脈躍動,驟鬆其柔荑之掌。餘知其心固中吾言而愕然 耳。餘正思言以他事,忽爾悲風自海面吹來,乃至山嶺,出林薄而去。餘方凝佇 間,靜子四顧皇然,即襟間出一溫香羅帕,填餘掌中,立而言曰:「三郎,珍重 。此中有繡角梨花箋,吾嬰年隨阿母挑繡而成,謹以奉贈,聊報今晨傑作。君其 納之。此閒花草,寧足云貢?三郎其亦知吾心耳!」 餘乍聞是語,無以為計。自念拒之於心良弗忍;受之則睹物思人,寧可力行 正照,直證無生耶?餘反覆思維,不知所可。 靜子故欲有言,餘陡聞陰風怒號,聲振十方,巨浪觸石,慘然如破軍之聲。 靜子自將箋帕襲之,謹納餘胸間。既訖,遽握餘臂,以腮熨之,嚶嚶欲泣曰:「 三郎受此勿戚,願蒼蒼者祐吾三郎無恙。今吾兩人同歸,朝母氏也。」餘呆立無 言,惟覺胸間趯趯而躍。靜子嬌不自勝,攙餘徐行。及抵齋,稍覺清爽,然心緒 紛亂,廢棄一切。此夜今時,因悟使不析吾五漏之軀,以還父母,又那能越此情 關,離諸憂怖耶? |
Ngực tôi bỗng chấn động hãi nhiên, tôi hiểu điều cốt yếu trong lời nói hổn hển kia. Tôi bàng hoàng gay cấn, quày thân bước tẽ sang bên. Rồi cố lấy giọng chậm rãi, làm bộ thản nhiên, đưa tay chỉ mặt biển mà rằng:
— A tỷ nhìn ra ngoài kia, cái bóng đen gì như thế ở giữa lòng biển mù khơi. Dường như đó là chiếc ghe ngư phủ lạc loài ở trong sương. Phải chăng? Phải chăng? Nhiên da? Phủ da? Tĩnh Tử cúi đầu không đáp, nàng bước tới sát bên ngực phổi tôi, đưa hai làn mắt xanh nhìn vào mặt tôi một cái. Tôi đứng dưới màu trăng minh mông, ngưng thần nhìn kỹ hai má nàng, ngó tỉ mỉ vào hai môi miệng nàng. Ôi phù dung như diện, liễu như mi. Một khuôn mặt huyền ảo. Như vầng nguyệt nguyên tiêu với làn tóc mây lòa xòa xung quanh xúm xít lại. Lúc nấy giờ cảnh vật bốn bề lặng lẽ, vạn vật cô liêu… Lòng tôi mất hết khả năng tự trấn định. Tôi ngẩng mặt ngó lên trời. Trời tràn lan ô vân hắc vụ. Chỉ lấp lánh vài đóa ngôi sao lạc lõng phiêu phiêu hốt hốt nhấp nhô chút tàn phai ánh sáng… ”In every land I saw, wherever light illumineth, Beauty and Anguish walking hand in hand the downward slope to death…” (1) — Khắp nơi nơi xứ sở đất đai người? Nơi ánh sáng lập lòe nơi u tối? Tôi chỉ thấy riêng một niềm vòi või? Lạnh căm căm hồ hải mộng tan rời. Ôi kiều diễm và hoang mang khắc khoải. Nắm tay nhau bước xuống dốc xuôi đời. Về cõi chết âm u ồ vô hạn… Còn gì đâu sau những phút chung ngồi? Tôi bất giác tự nhủ: “Hỡi ôi! Đây phải chẳng thế gian của con người. Vùng đất đai này không còn bờ thanh lục nguyệt. Đêm nay vì duyên do nào, ta lạc lõng về chốn non nước bi thương này”. Tôi đang nghĩ bần thần ra như thế, chợt có một vật gì như một mảng bông tơ nõn xứ Ngô dịu mềm ấm áp đặt thiêm thiếp lên bàn tay tôi. Té ra đó là bàn tay Tĩnh Tử đặt lên, nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại, kéo tôi lại ngồi lên một tảng đá lạnh không khô. Tôi đành ngồi sát bên nàng không cách gì thoát thân. Lâu lắm, Tĩnh Tử mới lên tiếng nói, bằng giọng réo rắt trong veo, nhưng như sầu như oán: — Em xin hỏi anh Tam Lang, dì đã nói với anh về chuyện chúng ta chưa? — Tôi lúc bấy giờ tâm thần hoảng hốt, tay chân như muốn run lên lẩy bẩy, hai hàm răng suýt lật bật cằm cập. Tôi cúi gầm đầu xuống, không dám ngó nàng. Trong lòng tự nhủ: lưới tình bủa vây, có chắp cánh cũng không dễ mà bay đường trời. Chỉ nghe Tĩnh Tử liên tiếp hỏi dồn dập: — Tam Lang! Quả thật a di đã nói lời gì? Tam Lang chẳng lẽ không hiểu gì hết cả về thế tình hay sao? Hay là Tam Lang trong lòng rõ hết, mà không chịu nói ra lời? Vì lẽ chi em phiền não thế này? Vì lẽ chi anh chẳng đoái hoài chút gì cả? Em cứ thấy anh ủ rũ ưu tư hoài, nhưng không dám hỏi han làm rầy anh. Anh chẳng thấy nhìn gì hết cả hay sao? Hay Tam Lang trong lòng rõ hết, mà không chịu nói ra lời? Vì lẽ chi em phiền não thế này? Vì lẽ chi anh chẳng đoái hoài chút gì cả? Em cứ thấy anh ủ rũ ưu tư hoài, nhưng không dám hỏi han làm rầy anh. Anh chẳng thấy nhìn gì hết cả hay sao? Tôi cố gắng sức chế ngự mối kinh hoàng, lắp bắp mà rằng: — A nương chẳng có nói gì hết. Dẫu có nói, tôi cũng mơ hồ không hiểu và không còn nhớ gì. Tôi vừa thốt lời đó ra, chợt cảm thấy Tĩnh Tử gân mạch lẩy bẩy đảo điên, bàn tay nàng rời rã buông xuôi. Tôi biết nàng kinh ngạc dị thường vì lời nói của tôi. Tôi đương tìm sự khác nói lảng đi, chợt một trận gió não nùng từ ngoài biển thổi lại, thổi tới ghềnh đá núi, băng ngàn mà đi. Tôi đứng im lìm, Tĩnh Tử hoảng nhiên nhìn bốn phía, nàng thò tay vào trong mình mẩy, rút ra một tấm khăn đem ấn vào giữa lòng bàn tay tôi như ấn một vật ôn tồn huyền bí. Rồi lên tiếng bảo: — Tam Lang, trong chiếc khăn tay này có thêu thùa lê hoa tiên ở một góc, em thuở còn nhỏ học thêu với mẹ và làm nên vật đó. Em xin tặng anh, gọi là báo đền chút ít bức kiệt tác hôm nay. Anh hãy nhận cho. Vật mọn chẳng đáng kể là bao. Nhưng Tam Lang sẽ thấu hiểu lòng em. Tôi nghe nàng nói như thế, không còn biết tính sao. Tự nhủ: Từ chối không nhận thì lòng không nỡ. Nhận lấy thì ắt sẽ lâm vào tình cảnh thấy vật nhớ người. Làm sao tôi có thể đáp ứng được tâm nguyện mẫu thân và hoài vọng Tĩnh Tử? Tôi lẩn quẩn tư lự chẳng biết làm thế nào. Tĩnh Tử còn muốn nói nhiều, tôi chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh thổi tràn, heo hút khắp nước non, sóng biển gầm thét đập vào đá ghềnh, thê thảm bi hùng như ba quân tan tác, hào lũy tan hoang. Tĩnh Tử cầm chiếc khăn gấp lại tỉ mỉ, nhét vào túi áo nơi ngực tôi, rồi nắm lấy cánh tay tôi, nàng ôn tồn áp má nàng vào đó. Thổn thức như muốn khóc: — Tam Lang! Nhận lấy vật ấy đi và đừng buồn nữa. Em cầu nguyện Trời Xanh và Thượng Đế Như Lai che chở anh khỏi tai ương. Bây giờ chúng ta hãy cùng về nhà gặp mẹ. Tôi ngẩn ngơ đứng ù lỳ không nói, chỉ cảm thấy phổi tim máu me đập dữ dội, như muốn nhảy vọt ra ngoài. Tĩnh Tử kiều diễm dị thường ân cần nắm tay tôi dắt đi như dắt một con chó con, và chậm rãi bước. Về tới phòng gác, cảm thấy có phần sáng sủa của trí óc chút ít ra, nhưng tình tự máu tim vẫn bồi hồi phân loạn rời rạc như nhà ma không còn tìm ra đâu lối vào cửa quỷ. Đêm đó tôi mới giác ngộ ra rằng nếu không thoát ly linh hồn ra khỏi thân thể, đem tấm hình hài máu me hoàn lại cho phụ mẫu, thì ngoài ra, không còn cách gì thoát ra khỏi được cái cửa ải eo óc của tình yêu tình lụy, mà ly khai những cạm bẫy rối rắm bủa vây bốn mặt ba bề. Tình chấn động suốt vùng cây suối liễu Mà bỗng dưng nay chẳng kiếm ra dòng Lời lẩn quẩn theo vần lôi thôi nhuốm Màn gẫm suy cái chết của thân mình Đành thế vậy miễn là em chịu muốn Anh rời bờ lìa cõi thế điêu linh. |
chú thích
(1) Tennyson's Poems, A Dream Of Fair Women
https://archive.org/stream/adreamfairwomen01anthgoog/adreamfairwomen01anthgoog_djvu.txt
No comments:
Post a Comment