第十七章 | chương 17 |
翌朝,天色清朗,惟氣候遽寒,蓋冬深矣。餘母晨起,即部署廚娘,出餺飥 ,又陳備飲食之需。既而齊聚膳廳中,歡聲騰徹。餘始知姊氏今日歸去。靜子此 際作魏代曉霞妝,餘發散垂右肩,束以毢帶,迥絕時世之裝,腼腆與餘為禮,益 增其冷豔也。餘既近爐聯坐,中心滋耿耿,以昨夕款語海邊之時,餘未以實對彼 姝故耳。已而姊氏辭行,餘見靜子拖百褶長裙,手攜餘妹送姊氏出門。餘步跟其 後,行至甬道中,餘母在旁,命餘亦隨送阿姊。 靜子聞命,欣然即轉身為餘上冠杖。余曰:「謹謝阿姊,待我周浹。」 餘等齊行,送至驛上,展軨車發,遂與餘姊別。歸途惟靜子及餘兄妹三人而 已。 靜子緩緩移步,遠遠見農人治田事,因出其纖指示餘,順口吟曰:「『彩菱 辛苦廢犁鋤,血指流丹鬼質枯。無力買田聊種水,近來湖面亦收租。』三郎,此 非范石湖之詩歟?在宋已然,無怪吾國今日賦稅之繁且重,吾為村人生無限悲感 耳。」 靜子言畢,微喟,須臾忽絳其頰,盼餘問曰:「三郎得毋勞頓?日來身心, 亦無患耶?吾晨朝聞阿母傳言,來周過已,更三日,當挈令妹及餘歸箱根。未審 於時三郎可肯重塵游屐否?」 餘聞言,萬念起落,不即答,轉視靜子,匿面於綾傘流蘇之下,引慧目迎餘 ,為狀似甚羞澀。余曰:「如阿娘行,吾必隨叩尊府。」 餘言已,復回顧靜子眉端隱約見愁態。轉瞬,靜子果蘊淚於眶,嚶然而呻曰 :「吾晨來在膳廳中,見三郎胡乃作戚慼容?得毋玉體違和?敢希見告耳。苟吾 三郎有何傷感,亦不妨掬心相示,幸毋見外也。」 餘默默弗答。靜子復微微言曰:「君其怒我乎?胡靳吾請?」餘停履抗聲答 曰:「心偶不適,亦自不識所以然。勞阿姊詢及,慚惕何可言?萬望阿姊饒我。 」 餘且行且思,赫然有觸於心,弗可自持,因失聲呼曰: 「吁!吾滋愧悔於中,無解脫時矣!」 餘此時淚隨聲下。靜子雖聞餘言,殆未見窺餘命意所在,默不一語。繼而容 光慘悴,就胸次出丹霞之巾,授餘搵淚,慰藉良殷,至於紅淚沾襟。餘暗驚曰: 「吾兩人如此,非壽徵也!」 旁午,始蒞家庭,靜子與餘都弗進膳。 | Tân toan hái củ cuốc cày
Mồ hôi máu lệ nhuộm đầy tay thôi Nghèo xơ xác luống trông vời Tháng năm hồ diện nước vơi lại đầy. Ngày hôm sau, buổi sáng trời xanh vô cùng. Nhưng khí hậu rất lạnh lẽo. Thâm đông quý tiết thật là đến chỗ gay cấn. Mẹ tôi dậy sớm bảo người bếp sắp đặt bánh trái ra và đồ ăn thức uống, mọi người tề tựu trong phòng, tiếng nói vui tươi nhộn nhịp nghe như chạy tàn. Hôm nay người chị tôi sắp quay về nhà chồng. Tĩnh Tử lúc bấy giờ búi tóc theo thời xưa đời Ngụy “hiểu hà trang” (khói mây buổi sáng). Một món tóc lòa xòa lệch nghiêng xuống vai bên phải. Lối búi tóc đó tuyệt nhiên không có gì giống thời trang lúc bấy giờ. Nàng e lệ nghiêng thân chào tôi, trông càng kiều diễm thêm ra. Tôi lại bên lò bếp ngồi xuống, lòng cứ bồi hồi không yên nhân vì trong đêm trước nói chuyện với nàng bên bãi biển, tôi chưa nói rõ ràng cái gì ra cái gì cả với Tĩnh Tử. Lát sau chị tôi từ biệt mọi người, thì Tĩnh Tử nắm tay em tôi đưa chị tôi ra cửa. Tôi bước theo sau. Ra tới đường, mẹ tôi đứng một bên bảo tôi hãy đưa chân chị tôi. Tĩnh Tử nghe thì vẻ mặt lộ vui mừng, nàng liền chạy cầm mũ xách can đem lại cho tôi. Tôi nói: — Cám ơn a tỷ ân cần chiếu cố. Chúng tôi cùng đi tới nhà ga. Tới khi còi tàu huýt (1), tôi từ biệt chị. Trên đường về chỉ còn tôi và Tĩnh Tử và em gái tôi mà thôi. Tĩnh Tử chậm rãi bước đi, xa xa trông thấy những người nông dân cày cấy, nàng đưa tay chỉ cho tôi nhìn, thuận miệng nàng ngâm: “Thái lăng tân khổ phế lê sừ Huyết chỉ lưu đan (2) quỷ chất (3) khô Vô lực mãi điền liêu chủng thủy Cận lai hồ diện diệc thu tô” (Hái củ tân toan lưỡi cuốc cày Mồ hôi máu lệ nhuốm đầy tay Không tiền mua ruộng đành cày mướn Hồ diện (4) đến ngày lại mướn thuê…) Tam Lang! Đó có phải là thơ của Phạm Thạch Hồ (Fan Shih-hu) hay không? Tại đời Tống dĩ nhiên. Thế mà cho đến ngày nay trong nước ta tiền thuế ruộng cũng nặng nề quá mức. Em nghĩ tới những người nhà quê mà thương cảm vô cùng. Tĩnh Tử nói xong thì thở dài, bỗng chốc mặt mày nàng ửng đỏ. Nhìn tôi nói: — Tam Lang có thấy nhọc mệt chăng? Mấy ngày nay trong mình có thường không? Sáng nay em nghe mẹ em cho biết rằng ba bữa nữa, mẹ em sẽ dẫn em gái anh cùng em về Sương Căn. Chẳng rõ lúc bấy giờ anh Tam Lang có bằng lòng cùng chúng em đặt lại gót giày dép lên đường? Nghe nàng nói như thế, bao ý niệm bỗng theo nhau tới, tôi không kịp đáp ngay. Quay nhìn nàng, mặt nàng che ở phía sau tấm dù, nàng đưa mắt nhìn, có vẻ như bẽn lẽn. Tôi nói: — Nếu mẹ tôi đi, ắt tôi cũng theo mẹ đi. Nói xong, thì quay nhìn nàng một lần nữa, thấy mày mặt nàng đượm vẻ buồn rầu. Phút chốc bỗng thấy Tĩnh Tử òa khóc nói: — Sáng nay vào phòng ăn, em nhìn thấy anh Tam Lang vẻ mặt sầu não? Chẳng lẽ trong mình anh có đau ốm gì? Còn nếu anh Tam Lang có điều chi thương cảm, xin anh đừng ngại nói ra cho em rõ, anh đừng xem em như người ngoài. Tôi trầm ngâm ù lỳ không đáp. Tĩnh Tử lại ôn tồn hỏi tiếp: — Anh giận em đấy ư? Sao chẳng thèm đáp lời em hỏi. Tôi dừng bước cất cao giọng nói: — Lòng tôi bồi hồi, chẳng rõ do nguyên nhân nào. Làm phiền a tỷ chiếu cố hỏi han, tự thấy xấu hổ còn biết nói năng gì! Chỉ mong a tỷ độ lượng thứ cho. Tôi vừa bước đi vừa suy nghĩ. Bỗng nhiên tim máu giật mình, không chịu đựng nổi, thất thanh la hoảng: — Hỡi ôi! Lòng tôi đau đớn ân hận thế này, ắt là không bao giờ nguôi được. Tĩnh Tử tuy nghe rõ lời tôi, nhưng tuyệt nhiên chưa ngờ ra tâm ý tôi muốn nói gì. Nàng lặng lẽ không thốt lời nào cả. Nhưng từ đó gương mặt nàng nhuốm đầy ảo não trông thật hết sức tiều tụy. Nàng rút tấm khăn hồng thật hết sức tiều tụy. Nàng rút tấm khăn hồng ra lau nước mắt, lầm lũi đi, xiêu xiêu lệch lệch. Nàng vẫn kiếm ra lời an ủi tôi, vừa an ủi tôi nàng vừa tiếp tục khóc mãi, đến nỗi áo nàng ướt đẫm nước mắt (5). Tôi kinh hoàng tự nhủ: — Cả hai đứa chúng tôi cùng thê thảm thế này, ắt là không sống lâu được. Gần trưa, chúng tôi về tới nhà. Tĩnh Tử và tôi, không đứa nào đến phòng ăn dùng bữa. |
ebook Hán Việt đối chiếu @ tác giả: Tô Mạn Thù 蘇曼殊 @ bản dịch: Nhà sư vướng lụy @ dịch giả: Bùi Giáng @ Hán Việt Từ Điển Trích Dẫn 漢越辭典摘引 online, hiệu đính & chú thích: Đặng Thế Kiệt
Thursday, 1 January 2015
chương 17
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment