THE PRISONER | Tù Nhân |
TILL let my tyrants know, I am not doom'd to wear
Year after year in gloom and desolate despair; A messenger of Hope comes every night to me, And offers for short life, eternal liberty. He comes with Western winds, with evening's wandering airs, With that clear dusk of heaven that brings the thickest stars: Winds take a pensive tone, and stars a tender fire, And visions rise, and change, that kill me with desire. Desire for nothing known in my maturer years, When Joy grew mad with awe, at counting future tears: When, if my spirit's sky was full of flashes warm, I knew not whence they came, from sun or thunder-storm. But first, a hush of peace--a soundless calm descends; The struggle of distress and fierce impatience ends. Mute music soothes my breast--unutter'd harmony That I could never dream, till Earth was lost to me. Then dawns the Invisible; the Unseen its truth reveals; My outward sense is gone, my inward essence feels; Its wings are almost free--its home, its harbour found, Measuring the gulf, it stoops, and dares the final bound. O dreadful is the check--intense the agony-- When the ear begins to hear, and the eye begins to see; When the pulse begins to throb--the brain to think again-- The soul to feel the flesh, and the flesh to feel the chain. Yet I would lose no sting, would wish no torture less; The more that anguish racks, the earlier it will bless; And robed in fires of hell, or bright with heavenly shine, If it but herald Death, the vision is divine. She ceased to speak, and we, unanswering, turned to go-- We had no further power to work the captive woe: Her cheek, her gleaming eye, declared that man had given A sentence, unapproved, and overruled by Heaven. |
Tuy nhiên bạo ngược nhà ngươi
Hãy xin rõ nhẽ con người của ta Cả tua mệnh vận há là Liên tồn chịu trận năm qua năm về Há ru trầm nịch não nề Nể lòng há lẽ ba bề rụng long Bốn bề rung lộng vời trông Rộng lưng tuyệt vọng bụi chồng chất than Chẳng nhe ưu uất khôn hàn Há rằng sứ giả muôn vàn biệt tăm Niềm hy vọng nguyệt đêm rằm Hằng hằng tĩnh dạ hội đàm đáo lai Hiến dâng tặng vật khôn tày (Khay tồn) Tự do vĩnh viễn cho ngày phù du Đến từ trận trận gió tây Với luồng thiên khí cuối ngày lang thang Với hoàng hôn bảng lảng vàng Trời thanh như lục lam dàn nghìn sao Gió se từng sợi thì thào Tư lường với lửa ngàn sao lập lòe Vô ngần tượng triệu vàng hoe Phất phơ phù động lệ kiều sát nhân Niềm vui hứng? Nỗi tần ngần Liên tồn chết lịm tiên lần tồn lo Tằng kinh thương hải xuống đò Đáo lai bỉ ngạn khôn dò bỉ biên Phiêu bồng dục vọng mãn thiên Vô duyên lộng xõa với niên kỷ chầy Cơn vui cuồng dại cuộc này Giữa niềm khiếp đảm lệ đầy tương lai Triều dự cảm, sóng ngân dài Đẫm trang hồng hạnh mỏng dày mấy phân Trời bất tuyệt mộng thanh tân Trời linh thể ngập bôn đằng sát na Từ đâu tới những dư ba Từ vầng nhật sáng hay là bão giông Từ cơn chiếu diệu lục hồng Hay từ sấm chớp vân mồng truy hoan Tuy nhiên sơ khởi một làn Phiêu nhiên tĩnh tịch lại dàn cồn hoa Vô thanh vô tức khuynh tà Xuống chênh lếch bóng như là đà gieo Cuộc tranh chấp vốn hiểm nghèo Của nô nức với hút heo đoạn trường Bỗng dưng chấm dứt như dường Rằng từ ngẫu nhĩ vô thường ra hoa Thần tiên thuyết thoại hay là Tiên thần hiền thánh hanh hà thông hang Thang hồng lồng lộng hai làn Thang lan rũ bức một hàng cỏ thơm Vân niên cốc khẩu khe rờn Đào tâm sự túy tiếu cuồng ca ngâm Sịch mành huyền hỏa cựu lâm Đăng nhai đáo lĩnh sầm sầm uất sương Hành ca thị thượng thế thường Ông trời rớt hột vì thương bà trời Tấm quần bà ướt chơi vơi Đầu tiên xiêm trút mồ hôi con tườu Bất cần xảo toán cơ mưu Diêm sinh điềm đạm giấc trừu tượng mơ Phi tiên? Tức đạo lững lờ Phi hiền? Tức thánh tiên thờ phượng tiên Diện tiền bất viễn tồn liên Tiên đồn thánh lũy phi tuyền tuôn ra Âm thầm xoang điệu hòa ca Máu trong me phổi da ngà máu me Mé mau kỳ ảo lập lòe Liên tồn nứt rạn lại lè xè ngân Há rằng duệ địa toi đâm Đi đời đất tiếu ngâm ngâm tuyệt trù Tới bao giờ đến bây giờ Tan hoang hào lũy mới ngờ cho ra Bấy giờ bất chợt lập lò Lóe ra một tí tia vô dạng hình Cõi Vô Thức, miền U Minh Huyền vi tịch hạp ôn hinh hai vành Xòe ra xoạc tới chớp nhanh Cù cưa đúm đẩy tam bành nhà ma Ngất ngây chết lịm ngoài da Thì trong tinh thể lại hòa chan cơn Vèo bay đôi cánh xanh rờn Cập bờ cố ý làm dồn rộng thêm Dám toan khêu dược vang rền Mép rìa tối hậu truông ghềnh thậm chung Hỡi ôi nhịp điệu song trùng Cuộc đừng cơn phập phồng hùng tâm se Huyền môn tâm pháp khôn dè Liên tồn khởi sự nhìn nghe liên tồn Máu tim ráo riết dập dồn Não cân ngong ngóng một dòng tư suy Hồn cảm phách? Phách cảm ghi Máu me khiêm thuận sầu bi xích xiềng Dẫu sao hảo hợp là miền Của tương xung của uy quyền âm dương Thế sao là sổ đoạn trường Bài ra thế ấy vịnh dường thế kia Càng khắc khoải càng bốc tia Liên tồn càng dập, mép rìa càng dâng Triều ngây ngất, sóng lâng lâng Ỷ liên thanh ngạn bên lầm than hang Ban sơ cỏ mọc hai hàng Ngần sương chiếu diệu huy hoàng tượng hoa Dẫu rằng hoành đoạn thậm đa Lửa đen hỏa ngục hay là dương quang Dẫu như bất tuyệt khôn hàn Dẫu rằng cơ sự muôn vàn nhà ma… Bạch hồng loạn trụy thiên hoa Kim liên địa dõng mù sa đêm nào Tinh vi vạn pháp ty hào Mạn dao chủ vỹ em Tào Tháo ôi Cửa thiên chấn động liên hồi Lôi đình hội đạo ly bôi hội thiền Tam tòa phối hợp như nhiên Brontë thiết nhứt Nuồng Tiên thiết nhì Ở truồng lắm lúc lắm khi Lắm là rất mực ù lỳ lắm nghe |
http://www.online-literature.com/bronte/1356/
No comments:
Post a Comment