第二十四章 | chương 24 |
明日,餘隨監院蒞麥氏許,然餘未嘗詢其為何名,隸何地,但知其為宰官耳 。 入夜,法事開場,此餘破題兒第一遭也。此時男女疊肩環觀者甚眾。監院垂 睫合十,朗念真言,至「想骨肉已分離,睹音容而何在」,聲至淒惻。及至「嗚 呼!杜鵑叫落桃花月,血染枝頭恨正長」、又「昔日風流都不見,綠楊芳草髑髏 寒」,又「將軍戰馬今何在,野草閒花滿地愁」等句,則又悲健無論。斯時舉屋 之人,咸屏默無聲,注矚餘等。 餘忽聞對壁座中,有嬰宛細碎之聲,言曰:「殆此人無疑也。回憶垂髫,恍 如隔世,寧勿淒然?」時復有男子太息曰: 「傷哉!果三郎其人也。」 餘驟聞是言,豈不驚但?餘此際神色頓變,然不敢直視。 女郎復曰:「似大病新瘥,我知三郎固有難言之隱耳。」餘默察其聲音,久 之,始大悟其即麥家兄妹,為吾鄉里,又為總角同窗。計相別五載,想其父今為 宦於此。回首前塵,徒增浩歎耳。憶餘羈香江時,與麥氏兄妹結鄰於賣花街。其 父固性情中人,意極可親,御我特厚,今乃不期相遇於此,實屬前緣。餘今後或 能借此一訊吾舊鄉之事,斯亦足以稍慰飄零否耶?餘心於是鎮定如常。 黎明,法事告完,果見僮僕至餘前揖曰:「主人有命,請大師賁臨書齋便飯 。」 餘即隨之行。此時,同來諸僧咸駭異,以彼輩未嘗知餘身世,彼意謂餘一人 見招,必有殊榮極寵。蓋今之沙門,雖身在蘭闍,而情趣纓茀者,固如是耳! 及餘至齋中,見餐事陳設甚盛:有蒓菜,有醋魚、五香腐乾、桂花栗子、紅 菱藕粉、三白西瓜、龍井虎跑茶、上蔣虹字腿,此均為餘特備者。餘心默感麥氏 ,果依依有故人之意,足徵長者之風,於此炎涼世態中,已屬鳳毛麟角矣。 少須,麥氏攜其一子一女出齋中,與餘為禮。餘諦認麥家兄妹,容顏如故, 戲彩娛親;而餘抱無涯之戚,四顧蕭條,負我負人,何以堪此?因掩面哀咽不止 。麥氏父子,深形悽愴,其女公子亦不覺為餘而作啼妝矣。 無語久之,麥氏撫餘莊然言曰:「孺子毋愁為幸。吾久弗見爾。先是聞鄉人 言,吾始知爾已離俗,吾正深悲爾天資俊爽,而世路淒其也。吾去歲挈家人僑居 於此,昨夕兒輩語我,以爾來吾家作法事,令老夫驚喜交集。老夫髦矣,不料猶 能會爾,寧謂此非天緣耶?爾父執之婦,昨春遷居香江,死於喉疫。今老夫願爾 勿歸廣東。老夫知爾了無凡骨,請客吾家,與豚兒作伴,則爾於餘為益良多。爾 意云何者?」 餘聞父執之妻早年去世,滿懷悲感,歎人事百變叵測也。 | Ngày hôm sau, tôi theo chân vị giám viện tới nhà họ Mạch. Nhưng tôi chưa hỏi rõ tên ông họ Mạch kia là gì và ông ta từ đâu lại. Chỉ biết rằng ông ấy là một vị tể quan mà thôi. Tối đến, pháp sự khai trường. Đó là lần đầu tiên tôi kinh nghiệm cuộc tế đàn như thế.
Lúc bấy giờ đàn ông đàn bà đông đúc xúm xít sát vai nhau ở bốn phía xem lễ. Giám viện lim dim khép hai hàng lông nheo thấp xuống, liên tồn chắp tay, cất cao giọng niệm sang sảng lời “chân ngôn” trong kinh điển, tới câu — “Tưởng cốt nhục dĩ phân ly, đổ âm dung nhi hà tại?” ( Tưởng tới kẻ thân yêu đã chia lìa, nhìn ngó đâu cho thấy lại âm dong?) thanh âm thật là ảm đạm. Kịp tới câu — “Ô hô! Đỗ quyên khiếu lạc đào hoa nguyệt, Huyết nhiễm chi đầu hận chính trường.” (Hỡi ôi! Con chim đỗ quyên đau lòng kêu thảm thiết hoa đào rơi trăng rụng, máu me ướt nhiễm đầu cành, mối hận miên man dằng dặc.) — Kịp tới câu: — “Tích nhựt phong lưu đô bất kiến, Lục dương phương thảo độc lâu hàn.” (Vẻ phong lưu ngày xưa chẳng hề còn thấy chút gì cả, mà chỉ còn liễu xanh, cỏ thơm và lầu trơ lạnh (6).) — Lại đến câu: “Tướng quân chiến mã kim hà tại? Dã thảo nhàn hoa mãn địa sầu!” (Đâu là chiến mã tướng quân? Cỏ hoa hoang dại sầu lan đất dày!) { — “Tis d’esth’ o khôros; tou théôn momidzetai? Athiktos oud’oikêtos. Ai gar émp hoboi théai sph’ékhoussi, Gês te kai Skotou korai…” Bỗng dưng mà cái giọng vàng hiu hắt của nương tử con vị mục sư Robert nọ chợt len lỏi về nơi mọi kỷ niệm lòa xòa thuở xưa nàng ngâm thơ Hy Lạp: — “Đất nào như thế hỡi người? Hiến cho thần thánh nào vui hay buồn?— Đất này bất khả xâm lăng. Con người không thể về ăn ở đời. Cư lưu hồ dễ được chơi? Riêng là địa hạt của chơi vơi thần. Uy linh khủng khiếp vô ngần. Ấy con của Đất và thần U Âm…” Hỡi ôi! Nương tử tươi xinh ngâm thơ Hy Lạp và giám viện già nua đọc kinh tế điện vong hồn… Gẫm ra cho kỹ thì đôi bên cũng buồn rầu ủ rũ như nhau. Niềm riêng tại hạ u sầu. Gẫm câu kỳ ngộ ban đầu đã xa. Cô nương ký ức đậm đà. Tiểu tăng sầu dựng căn nhà nhớ nhung… Hỡi ôi! } Đang khi tôi triền miên âm thầm mông lung tư lự ra như thế giữa cảnh trạng trang nghiêm im lặng như tờ bốn phía ba xung quanh, thì hốt nhiên nghe thấy trong đám người ngồi xúm xít tựa lưng tường vách trước mặt có nảy ra một âm thanh ri rỉ yểu điệu mà rằng: — Quả thật đúng là người ấy đó, không còn nghi ngờ gì nữa! Gẫm lại cái thuở bé bỏng thơ dại nô đùa với nhau tưởng như cách biệt hai cõi! Ôi bao xiết, thê nhiên vô ngần ra như thế! Một lát sau, lại nghe giọng một người đàn ông nói tiếp mà rằng: — Tội thay! Thương thay! Quả thật Tam Lang nhất định đi rồi! Tôi giật mình đánh thót một cái! Kẻ nào vừa nói tên tôi ra như thế? Lúc bấy giờ thần hồn tôi hoảng nhiên biến động, tôi chẳng dám đưa mắt nhìn thẳng coi thử là ai. Lại nghe âm thanh nữ lang ri rỉ mà rằng: — Trông anh ấy dường như vừa mới khỏi một trận đau ốm nặng! Em biết rõ rằng Tam Lang vốn xưa kia có một tâm sự ẩn mật không nói được ra lời! Tôi lim dim con mắt, lặng lẽ suy đoán cái giọng nói kia xem đó là ai mà thanh âm uyển chuyển tròn xoe ra như thế. {Đó là em Hoàng? Em Lục? Em Xích Bích? Em Thanh Nga? Em Cấm Nguyệt? Em Thiền Vu? Hay là em Thâm U Chi Xứ?} Dư mặc sát kỳ thanh âm cửu chi, thỉ đại ngộ kỳ tức Mạch gia huynh muội, vi ngộ lân lý, hựu vi tổng giác đồng song… Tôi suy gẫm về cái thanh âm kia lâu lắm, sau đó mới sực rõ rằng ấy chính là hai anh em nhà họ Mạch, vốn xưa kia là bạn láng giềng của tôi (ngày tôi ở nhà nghĩa phụ) hai anh em nhà họ Mạch cũng là bạn học ngày còn bé còn bỏng của tôi vậy. {Bé ôi! Ôi bé! Bé ôi ôi! Cũng thể mà ra thể lệ rồi. Cung bậc trầm luân thu Xích Bích. Linh hồn Tào Tháo mím hai môi! Bé ôi! Mạch thị ra đời. Mịch thiên nhiên bạc mạt đời kiếp than. Ta về giũ áo quan san. Mùi hương đất trích cung đàn nhặt tâu. — Look! I am living. On what? Neither childhood nor future are growing less… Supernumerous existence wells up in my heart. (2) — Hãy nhìn xem! Ta đang là sống đó. Hà tòng xuất? Hà tòng do? Hà to dòng? Tòng đâu thế? Tế nị từ? Từ nị tề? Bởi vì đâu mà ba bề sống thế bốn cho vì? Bì cốt một Bột phát ma? Ta thập dạng? Tàng ẩn mô? Tô tỷ sam? Tàm thơ ấu? Tẩu hỏa nhập ma là? Cũng cùng không cũng cũng? Há hao mòn hòn hột rộng ra ru? Hằng sa số hằng sinh bình tồn hoạt? — Nảy tuông dồn trong tim máu tôi dâng… Chẩm ma na cá cung tòng. Há rằng khiêm thuận khơi dòng dịch kinh Tuổi thơ ấu động biên đình Đã ra như thể quỷ tình tự ma Thi thư thoái nhượng yên hà Ngã trừ sưu cú bách là vô công…(3) } I had pondered over these voices for a long time before I made the great discovery that these were the Mei brother and sister, who had been my village neighbors. We were also schoolmates during our tender years. By count, we had been apart for five years… (GKL page 123) (1) {Té ra lân lý ra vào Vốn xưa kia đã cắm sào đồng song Đây sông phức úc phiêu dòng Phòng văn hơi giá tấm lòng rã hai Trùng quan đồi núi dặm dài Năm năm ly biệt dịp may trùng phùng} Kế tương biệt ngũ tải, tưởng kỳ phụ kim vi hoạn ư thử. Hồi thủ tiền trần đồ tăng hạo thán nhĩ! Gẫm ra ly biệt đã năm năm, tưởng tới phụ thân của anh em bạn cũ nay làm quan bổ nhiệm tại chốn này, quay đầu ngóng vọng bụi đường mù sương thuở trước, càng thêm ngậm ngùi lồng lộn lai láng lưu ly lất lây một cách! Ức dư ky Hương Giang thời… Nhớ lại thân mình thuở trú ngụ nơi Thừa Thiên Hương Giang đất khách, dư Mạch thị huynh muội kết lân ư Mãi Hoa Nhai (cùng anh em nhà họ Mạch kết bạn láng giềng tại Mai Hoa Nhai — Đường phố bán hoa) phụ thân hai bạn vốn là người đôn hậu tính tình (không hề có chi mô giống như cái nòi tầm phào thi sỹ) ý cực khả thân, đối xứ với tôi rất mực chân tình chính ái, nay bỗng dưng không hẹn mà gặp gỡ tại chốn man mác cõi miền này, thật là quả thật do tiền duyên túc ái… tái úc vân yên viên bô vô hạn vạn niệm viêm lương vương thịnh vinh thông cầu vồng bảy sắc… bắc nam xuôi ngược triền phược một niềm [BG-1]… Thì mai đây, tôi ắt hẳn có thể nhân đó mà hỏi thăm dò ra tin tức cố hương cựu sự. Thì như thế cũng đủ an ủi một phần nào cái thân thể phiêu linh của một tình tự bồ tát vướng tục lụy hơi nhiều. Há chẳng chăng ru? Dư kim hậu hoặc năng tạ thử nhứt tấn cựu hương chi sự, tư diệc túc dĩ sảo ủy phiêu linh phủ da? — Perhaps later I could use this opportunity to ask news about my old home village. This would be sufficient to comfort a lone derelict like me. (GKL page 123) (1) Tôi trong lòng như thế thì hân hoan trấn định như thường. Tới lúc rạng đông phơ phất thì pháp sư tế điện đã xong xuôi mọi mọi. A servant boy came before me and bowed, saying: — “My master has ordered me to request Your Holiness to come to the study for rice”. (GKL page 124) (1) Một chú bé tỳ bộc tới trước mặt tôi, chắp tay xá một cái mà rằng: — Chủ nhân ra lệnh cho tiểu tử. Kính mời đại sư rời gót sang thư trai dùng cơm”. I followed him immediately. Tức thì tôi theo gót chú bé đi ngay (đay nghi rất mực rạo rực mà rằng). Thử thời đồng lai chư tăng, hàm hãi dị, dĩ bỉ bối vị thường tri dư thân thế; bỉ ý vị dư nhứt nhân kiến chiêu, tức hữu thù vinh cực sủng. Lúc bấy giờ chư tăng vốn cùng đồng đi trong cuộc lễ, thảy thảy đều lấy làm kinh hãi kỳ dị, ấy bởi vì họ vốn không rõ thân thế quá khứ tôi, thấy tôi bỗng nhiên được mời đi ăn cơm như thế, thì trong ý họ tưởng rằng đó là một vinh dự đặc biệt của kẻ được chuộng đãi tài năng. Nhưng chư tăng kia mặc dù vào cửa Phật (4), mà tâm hồn tình tự thì lại rạo rực xu hướng hết về phía vinh hạnh phồn hoa! Thế mới nên ra như thế vậy! (All the other monks who had come with me were starled by this statement because they did not know my past. They must have thought to themselves that is was a marked honor and great favour for me to be invited alone in this fashion. Althought these men were in monkhood, their natures were still eager for mundane glory. That is why they acted thus) (GKL page 124) (1) [BG-2] Lúc tôi bước vào trai phòng, thấy cơm nước dọn ra thật là lai láng ngon lành ngành ngọn yến diên. Có đủ đầy nào là rau cải rải rác tròn xoe, những là cá ướp dấm chua hom hem ri rỉ, nào là thịt riêm ngũ hương, quế hoa lật tử, hồng lăng ngẫu phấn, ngấn phẩu béo ngùi, ngậm ngùi hột giỏ giẻ, tam bạch tây qua, Long Tỉnh Hổ Bào trà, ba la mật kim cương mường tượng, mượn cớ mớ thượng tương hồng tự thối; tối ngọt thậm ngon thon thon măng búp, múp băng ngà, tuyết ngọc long lanh xanh um chùm cụm mũm mĩm bất ngờ mép bờ mềm dịu a na tam miệu tứ bồ đề, lục bồ tát mát mẻ miêu cương đâu mường đâu mán đó mọi miền mọi mại mọi lô lô… (When I had reached the study, I saw that a lavish spread had been laid out. The courses were as follows: vegetables, sour fish, “five-fragrant spiced” dried bean curds; cassia blossoms fried with chestnuts, red lotus-root powder, ”san-pai” watermelons, “Hu P’ao” Dragon-well tea, and “rainbow-brand” ham. All this had been prepared especially on my account). (GKL page 124) (1) Mọi thứ ngon ngọt mặn mà đó dọn ra là vì tôi hết cả [BG-3]. Hỡi ôi! Trong lòng tôi lặng lẽ cảm tạ ông bà họ Mạch. Quả thật ông bà ôn tồn quyến luyến cố nhân. Thật quả bà ông là người y y hữu cố nhân chi ý. Đủ chứng thực cái cõi lòng đôn hậu rất mực tày trời động đất, tại khoảng viêm lương thế thái kiêu ly này, ông bà đúng thực là những tâm hồn thơ ngây như con chim loan, chim phụng, con kỳ lân, con sư tử đậm đà mắt xanh mày thắm liễu my nhi vậy. {Nên nhớ rằng con sư tử mặc dù uy nghiêm khả phạ, nhưng không hề dữ dằn trật búa như con kim báo con beo, hoặc bê bối như con đười ươi, con khỉ đột.} Chốc lát sau, ông bà họ Mạch nắm tay đứa con đứa cái bước vào, cùng tôi chào hỏi ôn tồn niềm nở kẻ ở người đi. Tôi chăm chú nhìn kỹ hai anh em con nhà ông bà họ Mạch, thì thấy rằng hai anh em kia mặt mũi cũng hồn nhiên thơ mộng như xưa, đề huề yên vui với cha mẹ, thì tôi càng ngậm ngùi vô hạn cho cái thân thế cô độc của mình là một nhà sư chẳng có chi phiêu nhiên như lai chút nào cả. Tứ cố tiêu điều, phụ ngã phụ nhân, hà dĩ kham thử? (Phụ mình phụ người há sao chịu nổi như thế?) Thì tôi đưa hai bàn tay vướng tục lụy lên bưng lấy bộ mặt bồ tát dở dang của mình mà ri rỉ khóc một phen khôn hàn dấm dớ. Ông bà họ Mạch và hai đứa con cũng u sầu buồn bã thấy tôi đau khổ như thế. Cô con gái bỗng nhiên xúc động khôn cầm, cũng bắt chước tôi khóc òa một trận. Không ai nói được lời nào. Chợt ông nhà Mạch đưa bàn tay vỗ vào xoa cái đầu trọc của tôi, trang nhiên cất giọng mà rằng: — Cháu bé đừng nên ưu sầu quá xá như thế. Hãy nên đổi sầu làm vui. Đã lâu ngày, tôi không gặp cháu. Ban đầu ta có nghe người làng nói, mới hay rằng cháu đã rũ trút bụi trần mà quy y cửa Phật. Thì lòng ta đã ngậm ngùi suy gẫm. Thiên tư tuấn sảng như cháu, mà bước đường đời sao lại lận đận nhà ma? Mà Như Lai thì há đâu chẳng lại man mác mù sương quá ư phiêu hốt. Chắc gì cháu đã đáo bỉ ngạn mà nêu câu ba la mật kim cương? Thì lòng ta cũng mang nhiên mà âu lo cho cháu lắm. Đã một năm nay, ta dắt dìu gia đình ra ngoại nhậm nơi đây kiều cư ư thử. Đêm vừa qua chợt hai đứa cháu nhà nói cho ta biết rằng cháu có tới đây cùng chư tăng lo việc pháp sự. Khiến lòng lão phu rất mực kinh ngạc bàng hoàng lại thêm vô cùng hoan hỷ chất chen xen lẫn tràn ngập xâm lăng chim chuyền líu lo bụi ớt. Lão phu nay tuổi tác đã ra người già nua! Chẳng thể liệu được rằng có phen gặp cháu. {Há đâu có thể dám nghĩ rằng? Mà ra cơ sự lăng tằng chiêm bao? Thiên duyên bố thiệt hội nào? Mà nay tái ngộ âm hao bây giờ?} (— "Do not grieve, my boy," said he, "and I will feel better. I have not seen you for a long time. When I first heard what the villagers said, I knew that you have separated yourself from all mundane affairs to become a monk. I felt very much grieved that a heaven- given and extraordinary mentality like yours should have had such a sorrowful path in this life. A year ago I brought my family to live here. My children told me last evening that you had come to our home to take part in the ceremony. This filled my aged body with a mixture of fear and gladness. I am old indeed. I had not thought that I should be able to meet you again. How can it be said that this meeting was not arranged by Heaven?) (GKL page 125) (1) Bà vợ của nghĩa phụ cháu vốn mùa xuân năm trước đã thiên cư Hương Giang, vướng bịnh hầu dịch mà qua đời. Nay lão phu mong rằng cháu chẳng quay về Quảng Đông làm gì nữa. Lão phu cũng rõ là cháu chẳng có cốt phàm, lão phu mời cháu ở lại đây làm khách thơ mộng, để cùng bầu bạn với hai con “heo” (cha nói về con) (5) của lão phu, vì như thế, cháu cũng thật là giúp ích cho lão phu rất nhiều vậy. Ý cháu nghĩ như thế nào? Nghe ông nhà Mạch nói rằng bà vợ nghĩa phụ tôi đã chết năm ngoái, thì lòng tôi mang nhiên thêm nữa. Té ra nhân sự biển dâu bách biến khôn lường. Chẳng biết đâu là nên hư phải quấy ở trong cái miền cõi lơ đễnh sương phù du tuôn hớ hênh. |
Chú thích của Bùi Giáng
[BG-1] Ngôn ngữ Tô Tử Cốc tại đây rõ ràng là khởi phát từ thủy mạch Như Lai lãng đãng nơi những bộ kinh.
[BG-3] Hỡi ôi! Đãi tiệc nhà sư mà sao lắm của ngon vật lạ như thế? Phải chi mà đem cho hết ông Tản Đà nhậu nhẹt một trận!
No comments:
Post a Comment